Thứ Tư, 27 tháng 10, 2010

Trích tiểu sử AYN RAND

    Ayn Rand (tên sinh Alisa Zinov'yevna Rosenbaum; tiếng Nga: Зиновьевна Розенбаум; 2 tháng 2 năm 1905 – 6 tháng 3 năm 1982) là một nhà tiểu thuyết và lý luận quốc tịch Mỹ sinh tại Nga. Bà nổi tiếng vì đã phát triển học thuyết Chủ nghĩa khách quan và vì đã viết một số tác phẩm như We the Living (Chúng ta những kẻ sống), The Fountainhead (Suối nguồn), Atlas Shrugged (Người khổng lồ nghiêng vai), For the new Intellectual (Vì giới tri thức mới) và tiểu thuyết ngắn Anthem. Là người gây ảnh hưởng rộng lớn tới nước Mỹ hậu chiến tranh thế giới thứ 2, các tác phẩm của Rand đã tạo nên sự mến mộ nhiệt thành cũng như phê phán nghiêm khắc.
Tác phẩm của Rand nhấn mạnh các quan niệm tư tưởng về hiện thực khách quan, lý trí, chủ nghĩa vị kỷ, và chủ nghĩa tư bản tự do, trong khi tấn công những gì mà bà coi là không hợp lý và phi đạo đức của lòng vị tha, chủ nghĩa tập thể (collectivism) và chủ nghĩa cộng sản (communism). Bà tin rằng con người phải chọn cho mình các giá trị và hành động theo lý trí; và rằng cá nhân có quyền để tồn tại vì lợi ích của chính bản thân mình, không hy sinh bản thân cho người khác hoặc người khác vì mình; và rằng không ai có quyền chiếm đoạt những gì thuộc về người khác bằng bạo lực hay lừa dối, hoặc áp đặt tiêu chuẩn đạo đức của mình lên người khác bằng bạo lực. Tính chất lý luận của Rand được mô tả là chủ nghĩa tiểu chính phủ (minarchism) và theo chủ nghĩa tự do (liberalism), mặc dù bà không bao giờ sử dụng thuật ngữ minarchism và ghê tởm chủ nghĩa tự do.
Mục tiêu rõ rệt của tiểu thuyết của Rand là miêu tả anh hùng của mình được lý tưởng hoá, một người có những khả năng và sự độc lập mâu thuân với xã hội, nhưng luôn bền gan quyết chí đạt được mục đích của mình.
--- phần này lấy từ trang wiki tiếng việt
    Ayn Rand (tên sinh Alisa Zinov'yevna Rosenbaum; tiếng Nga: Зиновьевна Розенбаум; 2 tháng 2 năm 1905 – 6 tháng 3 năm 1982), sinh ra trong một gia đình tư sản ở Xanh pê téc bua. Là chị cả của ba chị em (alisa, Natasha và Nora) trong gia đình ông bà Zinovy Zakharovich Rosenbaum và Anna Borisovna Rosenbaum, một gia đình do thái lớn (largely non-observant Jews). Cha cô tốt nghiệp ngành hoá học và trở thành một dược sĩ thành đạt, thậm chí ông còn sở hữu một toà nhà và đặt hiệu thuốc của mình trong đó. Thành công trong sự nghiệp cho phép gia đình thuê đầu bếp, người hầu, y tá và các nữ gia sư. Lớn lên, cô được người lớn khen là thông minh, nhưng với cá tính mạnh và ngại tiếp xúc với thế giới bên ngoài cô hiếm khi có bạn bè cùng độ tuổi. Một lần, khi trường học yêu cầu cô viết về những kỷ niệm đẹp của tuổi thơ, thì cô lại viết những kí ức “tố cáo gay gắt” về sự ngu dốt, nhận thức kém cỏi của người trưởng thành.
    Cách mạng Nga năm 1917 nổ ra khi Rand 12 tuổi. Phản đối Sa Hoàng, Rand dành sự thông cảm cho Alexander Kerensky . Cuộc sống của gia đình Rand bị phá vỡ bởi sự trỗi dậy của những đảng Bôn sê vích của Vla đi mia Lê Nin. Hiệu thuốc của cha cô bị Bôn sê vích tịch thu, và gia đình phải trốn về Crưm, lúc này dưới sự cai quản của quân Bạch vệ, trong suốt thời gian nội chiến của nước Nga. Trở lại trường trung học muộn hơn, cô quyết định là một người vô thần, tôn trọng lý luận và sự hiểu biết. Sau khi tốt nghiệp trung học ở Crưm cô dạy học cho hồng quân trong một thời gian ngắn. Cô yêu công việc của mình, những người lính mù chữ ham học và rất quý trọng cô. Năm mười sáu tuổi, Rand trở về gia đình, lúc này đang ở Xanh pê tec bua.
Rand hoàn thành 3 năm ngành sư phạm xã hội học tại đại học Pê tô grad.
    Sau cách mạng Nga, các trường đại học được mở cửa cho phụ nữ, bao gồm người do thái, Rand thuộc nhóm những người phụ nữ đầu tiên ghi danh vào trường đại học Pe tô grad, nơi cô học trong khoa sư phạm xã hội học, lịch sử quân sự. Tại đây cô tiếp cận những bài viết của A rít tốt và Pla tô, 2 trong số các nhà triết học vĩ đại có ảnh hưởng đến tư tưởng của cô. Nhà triết học thứ ba được cô nghiên cứu sâu là Ph rê đê rích Nin sơ. Qua trình nghiên cứu triết học của cô chỉ kéo dài vài kỳ học. Nghiên cứu về số học của cô chỉ hạn chế trong việc tính toán. Những nhà văn cô đọc trong thời kỳ này, Vich to Huy gô, Ed mong Rô sten, Phre đê rich si lơ, Phê ô đo Đôt tôi ep x ki trở thành sự yêu thích suốt đời của cô. Với những sinh viên không phải là cộng sản, Rand bị loại khỏi trường đại học một thời gian ngắn trước khi tốt nghiệp. Tuy nhiên, sau những phàn nàn của một nhóm các nhà khoa học nước ngoài, số những sinh viên bị loại bỏ đó được phép hoàn thành việc học của mình và tốt nghiệp, Rand tốt nghiệp tháng 10 năm 1924. Sau đó cô học 1 năm tại viện nghệ thuật tạo hình ở Lê nin grad. Một trong những dấu ấn của cô, bài luận về nữ diễn viên Po la Nê gri, đã trở thành ấn phẩm đầu tiên của cô được xuất bản.
Phần này do tui lược dịch từ trang wiki tiếng anh
------------------
P/S: gọi là lược dịch , hi hi, là vì chỗ nào khó quá thì bỏ.
hết phần đầu... tôi đang tiếp tục chỉnh sửa và dịch tiếp
- đây là một bài trên TTVNOL: http://ttvnol.com/tacphamvanhoc/1104335

Thứ Bảy, 23 tháng 10, 2010

___Nguyễn khải và Suối nguồn


    Tôi đã không định viết thêm một bài nào về Suối Nguồn và AYN RAND nữa, nhưng hôm qua lang thang trong Quê choa của bác Lập , thế nào lại lạc đường vào "nhà thờ" NGUYỄN KHẢI của MÙA LẠC, bác KHẢI đi tìm cái tôi đã mất . Mới chợt ngẫm, không biết bác KHải đã đọc AYN RAND chưa, vì thấy đúc kết của bác trong 70 năm sao mà giống bi kịch trong SUỐI NGUỒN của AYN đến thế. Thế mới biết tài năng của vĩ nhân thực thụ nó choáng ngợp đến nhường nào. Vì thế mục đích của sự phá vỡ cam kết của tôi , cuối cùng cũng nhằm thuyết phục nhiều bạn bè tôi tìm đọc SUỐI NGUỒN. Để tiếp tục hành vi SPOIL , sau đây là một phần khác trong bài phát biểu của AYN nhân dịp 25 năm ngày ra đời tác phẩm:
    ..... Bản chất của con người - và của bất cứ sinh vật nào- không phải là đầu hàng, hoặc phỉ nhổ và nguyền rủa sự tồn tại của mình, điều ấy thực ra đòi hỏi cả một quá trình suy đồi mà tốc độ của nó tùy thuộc vào mỗi người. Một vài người đầu hàng vào lần đầu tiên tiếp xúc với áp lực; một vài người mặc nhiên đầu hàng; một số khác đi xuống từ từ và cứ thế mất dần ngọn lửa mà chính họ cũng không hề nhận ra nó đã tàn lụi như thế nào. Sau đó, tất cả biến mất trong cái đầm lầy khổng lồ gồm những người già cỗi, những người rao giảng rằng trưởng thành bao hàm việc chối bỏ chính kiến, rằng sự ổn định bao hàm việc chối bỏ những giá trị riêng, và rằng sống thực tế có nghĩa là phải gạt bỏ sự tự tôn. Chỉ một số ít người kiên quyết không đầu hàng và tiếp tục tiến lên; họ biết rằng không thể phản bội ngọn lửa kia; họ học cách nuôi dưỡng nó, cho nó hình hài, mục đích và sự sống ... Tóm lại, dù tương lai mỗi người khác nhau, ở vào thời điểm bắt đầu cuộc sống, nhân loại luôn tìm kiếm một hình ảnh cao cả về bản chất con người cũng như về cuộc sống.
    Có rất ít cột chỉ đường trong công cuộc tìm kiếm này. Suối nguồn là một trong những cột chỉ đường đó. Đây chính là một trong những lý do cơ bản nhất khiến cho Suối nguồn có sức hấp dẫn lâu dài: nó tái khẳng định tinh thần của tuổi trẻ, nó tuyên bố về chiến thắng của con người, nó chỉ ra người ta có thẻ làm được những gì.
    Tôi không quan tâm đến việc trong mỗi thế hệ người, sẽ chỉ có một số ít hiểu rõ và đạt được nhân dạng thật sự của con người; số còn lại sẽ phản bội nó. Chính số ít kia mới là những người xoay chuyển thế giới này và mang lại ý nghĩa cho cuộc sống- và chính số ít này mới là đối tượng mà tôi muốn hướng tới. Số còn lại - tôi không quan tâm. Họ không hề phản bội tôi hay cuốn sách này. Cái mà họ phản bội chính là linh hồn của họ./.


    Lời của ROARK trước tòa
... "Hàng ngàn năm trước đây, có một người lần đầu tiên tìm ra cách tạo ra lửa. Người đó có lẽ đã bị thiêu sống bằng chính ngọn lửa mà anh ta dạy những người anh em của mình cách thắp lên. Anh ta bị coi là kẻ xấu vì đã có quan hệ với ma quỷ, thứ mà loài người luôn khiếp sợ. Nhưng từ đó trở đi, loài người có lửa để giữ ấm, để nấu nướng, để thắp sáng trong hang động. Anh ta đã để lại cho họ món quà mà họ từng không hiểu và anh ta đã xua bóng tối ra khỏi trái đất này. Nhiều thế kỉ sau, có một người lần đầu tiên tạo ra cái bánh xe. Người đó có lẽ đã tan xác dưới những bánh xe mà anh ta dạy những người anh em của mình cách làm. Anh ta bị coi là kẻ phạm tội vì mạo hiểm vào vùng đất cấm. Nhưng từ đó trở đi, loài người có thể đi tới mọi chân trời. Anh ta đã để lại cho họ món quà mà họ đã không hiểu được và anh ta đã mở những con đường trên mặt đất.
    Những người đó- những người không chịu phục tùng và luôn đi đầu - đứng ở chương mở đầu của tất cả những truyền thuyết mà loài người ghi lại về thủa sơ khai. Promete đã bị xích vào một tảng đá và bị những con kền kền xé xác - bởi vì anh ta đã ăn cắp ngọn lửa của những vị chúa trời. Adam bị buộc phải chịu đau khổ- bởi vì anh ta đã ăn quả cấm trên cây thiện - ác. Dù truyền thuyết gì đi chăng nữa, ở sâu trong trí nhớ, loài người biết rằng vinh quang của chúng ta đã bắt đầu từ một cá nhân và cá nhân đó đã phải trả giá cho lòng dũng cảm của mình"
-----
P/S: Tiếc rằng tiểu sử của AYN RAND được đăng rất hạn chế bằng tiếng việt trên mạng, ngay cả Suối nguồn cũng có rất ít dòng nói về bà. Ở đây là tiểu sử bà trên trang wiki tiếng anh, tôi sẽ sớm dịch phần này và sẽ sớm post lên đây.

Thứ Hai, 18 tháng 10, 2010

EpisodeIV: Ruà và trâu


ô hô, mình đang cố thể hiện biểu tượng của việt nam
------------------------------------------
P/S: - Ráng lên con, cỏ ở đây ngon lắm.
- Cố lên, ngoài này còn ít cỏ.
- Cố lên, chỉ cỏ ngoài này mới sạch.
- Cố lên con, vẫn còn ít cỏ.
Episode V: X Buffalo. Trâu biến dị, đầu trâu mặt ngựa.

Thứ Năm, 14 tháng 10, 2010

EpisodeIII: Đường trâu



--------------------------------------------------------------------
P/S: Episode IV: Rùa và Trâu

Thứ Ba, 12 tháng 10, 2010

__Phỏng vấn Mourinho - Báo TT&VH

- Tôi luôn thích các bài (dịch) phỏng vấn người nổi tiếng trên các tờ báo, đặc biệt là các bài đăng trên báo Thể thao văn hoá, và trong số đó các bài phỏng vấn của các báo Đức(vd: Kicker) thường rất đặc sắc và thú vị. Lần này, kênh Gol T, có lẽ của Tây Ban Nha, có một cuộc nói chuyện rất thú vị với Mourinho.

* Điều gì quan trọng hơn đối với ông, một chiến thuật hoàn hảo hay khía cạnh quản lý đội bóng và tư duy của các cầu thủ?


Mourinho: Tôi thích làm việc với những người đàn ông hơn là các cầu thủ
- Tôi muốn nói rằng tôi thích làm việc với những người đàn ông hơn là các cầu thủ bóng đá, đó là lý do tại sao khía cạnh con người luôn là điều cơ bản.

* Có phải ông được thuê dẫn dắt Real bởi ông là một người chiến thắng?

- Bất cứ ai nói rằng họ không quan tâm tới kết quả thì họ sẽ không bao giờ có được một kết quả tốt. Tôi nghĩ đó là cách suy nghĩ của một kẻ thất bại.

* Điều gì ở bóng đá Anh hấp dẫn ông?

- Tôi thích bóng đá Anh hơn. Tôi nghĩ ở Bồ Đào Nha, Italia và Tây Ban Nha, có một số người thích ngày trước khi trận đấu diễn ra và ngày sau khi trận đấu kết thúc hơn là bản thân trận đấu đó.

* Bốn năm trước ở London ông từng nói rằng đội bóng của ông đã không thi đấu theo cách mà ông muốn, nhưng đó là cách đã giúp ông có cơ hội giành chiến thắng ở Premier League. Ông có chuyển cách đó sang Tây Ban Nha không?

- Niềm vui trong công việc và sự nghiệp của tôi là khi tôi được làm HLV ở Bồ Đào Nha, Anh, sau đó là Italia và bây giờ là Tây Ban Nha. Điều đó giúp tôi trở thành một HLV giàu có hơn nhiều về chuyên môn so với các HLV chỉ làm việc ở một nơi và cùng một nền văn hóa.

* Ông có nghĩ vai trò chính của hậu vệ chỉ là phòng ngự?

- Không. Marcelo là một ví dụ tiêu biểu. Anh ấy là mẫu cầu thủ mà tôi không thích bởi anh ấy có mọi thứ ngoài khả năng phòng ngự. Nhưng bây giờ tôi yêu anh ấy rồi. Marcelo có khả năng tấn côn rất tốt nhưng anh ấy cũng đã cải thiện nhiều trong phòng ngự. Chính vì vậy, tôi không muốn có một hậu vệ trái khác.

* Ông có quan tâm tới những điều mà mọi người nghĩ về ông?

- Không có một cuộc họp báo nào ở Tây Ban Nha mà người ta không đề cập tới tôi. Vậy bạn hãy tưởng tượng xem nếu tôi lo lắng về những gì họ nói, tôi sẽ như thế nào.

* Ông có phải là một HLV hoàn hảo cho Real Madrid?

- Tôi không nghĩ Real Madrid có thể đem về một HLV mà người này không có thành tích trong quá khứ. Tôi đã đoạt hai chức vô địch Champions Leagues, 6 danh hiệu VĐQG ở 3 nước khác nhau. Tổng cộng tôi có 17 danh hiệu. Vậy tôi có xứng đáng dẫn dắt Real không?.

* Có cầu thủ nào là không thể chuyển nhượng?

- Các cầu thủ tự bản thân họ biến mình thành người không thể chuyển nhượng. Casillas là một ví dụ, nhưng không phải bởi vì anh ấy là đội trưởng của Real Madrid và là nhà vô địch thế giới. Anh ấy luôn làm việc chăm chỉ, luôn trau dồi, chăm sóc bản thân và có một cuộc sống bên ngoài hoàn hảo đối với một cầu thủ. Tôi không phải là người khiến anh ấy trở thành người không thể chuyển nhượng mà là anh ấy. Đó là lý do tại sao tôi nói rằng có một số cầu thủ không thể chuyển nhượng.

Vũ Mạnh (Theo realmadrid.com)
http://thethaovanhoa.vn/151N20101012151251330T129/bi-quyet-de-hlv-mourinho-giau-co-ve-chuyen-mon.htm

EpisodeII: Trâu vs trâu


--------------------------------------------------------------------------------
P/S: Episode III: Đường trâu

Thứ Sáu, 8 tháng 10, 2010

Episode I: Golf vs Trâu



------------------------------------------------------------------------
P/S: Episode II: Trâu -vs- Trâu.

Thứ Tư, 6 tháng 10, 2010

Suối nguồn - Howard Roak và Nathaniel Janss

Roak thuyết phục Nathaniel Janss, giám đốc một công ty bất động sản, khi họ cố tình thay đổi thiết kế của anh theo phong cách phục hưng bằng cách thêm vào các mái vòm, cột trụ, các vòng hoa….
    “Ông Janss, khi mua một chiếc ô tô, ông không muốn có những vòng hoa hồng trên cửa sổ, một con sư tử ở mỗi bên thân xe và một thiên thần ngồi trên nóc. Tại sao lại không nào?”
    “Như thế thật ngớ ngẩn,” ông Janss nói.
    “Tại sao lại ngớ ngẩn? Tôi thì lại cho rằng như thế sẽ rất đẹp. Ngoài ra, vua Louis Mười bốn có một cỗ xe ngựa giống như vậy. Theo tôi thì những gì vua Louis thấy là hay thì đối với chúng ta cũng tốt. Chúng ta không nên chạy theo sự cách tân bừa bãi và cũng không nên phá bỏ đi những truyền thống.”
    “Nào, anh biết quá rõ là anh không tin vào bất cứ cái quái gì anh vừa nói!”
    “Tôi biết là tôi không tin. Nhưng đó là điều ông tin đúng không? Nào, hãy xét một cơ thể con người. Tại sao ông không thích nhìn một cơ thể người có một cái đuôi cong và một túm lông đà điểu? Và một đôi tai có hình lá cây ô-rô? Ông biết đấy, như thế sẽ có tính trang trí, thay vì vẻ xấu xí trần trụi u ám mà chúng ta đang áp có. Tại sao ông lại không thích ý tưởng này? Bởi vì nó vô dụng và vớ vẩn. Bởi vì vẻ đẹp cơ thể con người là ở chỗ nó không có một đường nét nào thừa thãi cả, ở chỗ mọi chi tiết đều phù hợp với một ý niệm, đó chính là ý niệm của một con người và sự sống của anh ta. Vậy tại sao khi chuyển sang một ngôi nhà, xin ông hãy cho tôi biết, ông lại không muốn nó trông như thể nó có ý niệm về mục đích của nó, tại sao ông muốn khiến nó trở nên ngột ngạt với đủ thứ đồ trang trí, tại sao ông lại muốn hy sinh mục đích của toà nhà cho vẻ bề ngoài của nó mặc dù ông thậm chí còn không biết tại sao ông lại muốn có cái vẻ ngoài ấy? Ông muốn nó trông giống như một con thú được lai tạo từ con hoang của mười loài khác nhau cho đến khi ông cho ta một sản phẩm là một sinh vật không có ruột, không có trái tim cũng như khối óc, một sinh vật chỉ toàn da, đuôi, móng vuốt và lông vũ? Tại sao lại như vậy? Ông phải nói cho tôi biết, bởi tôi chưa bao giờ hiểu được điều này. ”
Và tất nhiên Roak đã thất bại, anh không thể thuyết phục được họ làm theo thiết kế của mình, không chỉnh sửa, không thêm thắt, anh quyết định từ bỏ hợp đồng này. Văn phòng kiến trúc của anh chính thức đóng cửa, Roak đi làm công nhân ở mỏ đá.
P/S:
Đây sẽ là bài cuối cùng tôi trích đăng Suối nguồn của AynRand. hi hi. Ai còn quan tâm tới tác phẩm này hãy tìm cho mình một quyển và đọc, sách dày 1174 trang khổ 14x20.5, chi chít chữ do nhóm dịch : VŨ LAN ANH, ĐẶNG QUANG HIẾU, VŨ HOÀNG LINH, NGUYỄN KIM NGỌC, TRẦN THỊ HÀ THUỶ- Hiệu đính : PHAN VIỆT, tái bản lần thứ 5

Một đòn chết Trâus

Thứ Hai, 4 tháng 10, 2010

Suối nguồn - Howard Roak và Heller

Roak và Heller nói chuyện về ngôi nhà mà anh thiết kế cho Heller, khách hàng đầu tiên của Roak.
Trong những buổi tối mùa hè, họ ngồi cùng nhau trên một rìa đá ở lưng chừng ngọn đồi, và nói chuyện trong khi bóng tối chậm chậm leo lên những xà nhà của ngôi nhà phía bên trên họ, khi những tia nắng cuối cùng lùi lên đỉnh của những cột thép.
“Cái gì làm tôi lại thích ngôi nhà cậu đang xây cho tôi đến thế hả Howard ? ”
“Một ngôi nhà có thể có sự chính trực, cũng như một con người” Roak nói, “và cũng hiếm như thế.”
“Theo cách nào?”
“Thì, hãy nhìn nó. Mọi mảnh của nó ở đó vì ngôi nhà cần nó – và chẳng vì lý do nào khác cả. Ông thấy nó từ chỗ này cũng như là nó từ bên trong. Những căn phòng ông sẽ sống trong đó quyết định hình dáng của nó. Mối quan hệ của những khối nhà được quyết định bởi việc phân bổ không gian bên trong. Cách trang trí được quyết định bởi phương pháp xây dựng- trang trí chỉ là sự nhấn mạnh cái nguyên tắc khiến cho nó đứng được. Ông có thể nhìn thấy mỗi điểm nhấn, mỗi hỗ trợ cho nguyên tắc đó. Khi ông nhìn một ngôi nhà, đôi mắt ông có thể nhìn thấu suốt cả quá trình xây dựng nó, ông có thể theo nó từng bước một, ông nhìn thấy nó lớn lên, ông biết thứ gì làm lên nó và vì sao nó đứng được. Nhưng ông đã nhìn thấy những toà nhà với những cây cột chẳng đỡ gì cả, với những mái đua vô tác dụng, với những trụ bổ tường, những đường gờ, những mái vòm giả, những cửa sổ giả. Ông đã nhìn thấy những toà nhà nom như thể chúng bao gồm một sảnh lớn duy nhất, chúng có những cây cột rắn và những cửa sổ đơn suốt sáu tầng cao. Nhưng ông bước vào và thấy sáu tầng nhà bên trong. Hay những toà nhà gồm một sảnh duy nhất, nhưng với một mặt tiền được cắt ra thành nhiều tầng, những chiếu nghỉ, những tầng cửa sổ. Ông có thấy sự khác biệt không? Ngôi nhà của ông được làm từ nhu cầu tự thân của nó. Những ngôi nhà kia được làm từ nhu cầu gây ấn tượng. Động cơ quyết định của ngôi nhà của ông nằm ở bên trong ngôi nhà. Động cơ quyết định của những ngôi nhà kia nằm ở khán giả. ”
“Anh có biết rằng đó là điều tôi đã lờ mờ cảm thấy? Tôi đã cảm thấy là khi tôi chuyển vào sống trong ngôi nhà này, tôi sẽ có một kiểu tồn tại mới, và thậm chí cả những hoạt động hằng ngày đơn giản tôi sẽ có một sự trung thực hay đức hạnh nào đó mà tôi chưa thực sự định nghĩa được. Đừng ngạc nhiên nếu tôi bảo cậu là tôi cảm thấy như thể tôi sẽ phải sống cho xứng đáng với ngôi nhà.”
“Tôi chủ ý như thế,” Roak nói.
“Và, nhân thể, cảm ơn cậu vì tất cả những suy nghĩ mà cậu dường như đã cân nhắc vì sự thoải mái của tôi. Có quá nhiều thứ tôi nhận thấy là tôi cũng không hề nghĩ đến, nhưng cậu đã lên kế hoạch như thể cậu đã biết tất cả nhu cầu của tôi vậy. Ví dụ như phòng làm việc của tôi sẽ cần đến nhiều nhất và cậu cho nó một vị trí nổi bật từ phía bên ngoài. Và rồi cái cách nó nối với thư viện, và phòng khách khá xa phòng làm việc của tôi và những phòng dành cho khách- nơi tôi sẽ không nghe thấy quá nhiều tiếng ồn của họ- tất cả cái đó. Cậu thật chu đáo với tôi quá.”
“Ông biết không,” Roak nói. “Tôi đã không hề nghĩ đến ông. Tôi đã nghĩ về ngôi nhà thôi.” Anh nói thêm: “Có thể đó là lý do vì sao tôi đã biết cách để chu đáo với ông.”

Chủ Nhật, 3 tháng 10, 2010

__Blade Runner - Gặp lại Harrison Ford trẻ trung


    Đã lâu không nhìn thấy Ford trẻ trung, quen gương mặt anh như vậy trong chuỗi bộ ba star war, indiana jonh, bây giờ lại thấy anh như vậy, vui quá, cứ ngỡ anh trẻ lại, hài hước hơn quái hơn và lại tiếp tục phiêu lưu cùng star war. Nhưng không, trong "Blade runner- Máy chém di động" anh trở lên lạnh lùng, vô cảm, cái nhìn không tinh quái dí dỏm , nó lờ đờ hoang dại. Phải mất một lúc lâu khi phim bắt đầu tôi mới quen được hình ảnh mới này của anh. Màu sắc trong phim khá ảm đạm và thống nhất. Từ đầu đến cuối là một tông xanh lá cây đen, không biết đây có phải là "thời kỳ xanh" của Ridley scott không, trước đó alien (1979) của Ridley cũng xanh lè như vây. Nhịp độ phim có phần chậm rãi, và vì vậy sự tàn nhẫn, độc ác của con người trong phim được nhân lên gấp bội. Deckard-Ford, thành viên của đội đặc nhiệm "Blade runner", lạnh lùng bắn hạ những người nhân bản (replicants là từ dùng trong phim, người thay thế ), coi họ không phải là người, chỉ đơn giản như hạ một con thú, một động vật không phải người, hoặc giả như một con rô bốt. Để tăng thêm sự nhẫn tâm đó, người thay thế được những diễn viên rất xinh đẹp thủ vai, điển hình là người đẹp Sean young trong vai Rachel, người nhân bản đã làm khơi dậy một chút tình cảm người trong Deckard. Không như những nhận định về phim này trước đây tôi từng đọc, nào là tiết tấu nhanh, đuổi bắt hồi hộp, không có kịch bản rõ ràng, phim là một diễn cảm buồn và đẹp. Cứ như Riddley cổ vũ cho phong trào sống chậm vậy, lên có những lúc những đoạn nó gây cảm giác ... buồn ngủ với những ai trông đợi những pha hành động nghẹ thở kiểu như Ma trận hay giật gân kiểu như alien, predator . Pôn Gô -Ganh, có một bức tranh nổi tiếng "Chúng ta là ai, chúng ta từ đâu tới" thì phim này có lẽ vấn đề lớn nhất của nó cũng như vậy. Thật là tiếc khi tôi đã không được xem phim này sớm hơn, phim ra đời năm 1982, để thấy được một hình ảnh mới lạ của Harrison Ford, nhưng lại cũng là may mắn khi được tiếp cận nó sau Shutted island và INCEPTION, vì đơn giản, cũng là một thủ pháp làm phim nhưng Blade runner gây được nhiều bất ngờ thú vị hơn, đem lại nhiều thương cảm hơn hai phim kia, làm ta khi về mà dọc đường còn nhớ mãi. Có lẽ cũng vì vậy mà bộ phim được ca ngợi là đột phá của dòng phim khoa học viễn tưởng này. Những nhà phê bình phim của ta, tôi nghi rằng họ có thể chỉ dịch lại bài viết của báo nước ngoài mà thực tế đã không được trực tiếp xem phim. Chỉ với một cái nhìn, một hình ảnh cuối phim thôi là người xem phải xắp xếp lại toàn bộ chuyện phim từ đầu đến cuối, xét lại các nhận định của mình, làm chúng ta có cái nhìn thông cảm hơn, ấm áp hơn về tất cả. Về các nhân vật, những người nhân bản trở lên thật đẹp đẽ, họ càng đẹp bao nhiêu thì con người lại càng xấu xí bấy nhiêu, chúng ta sẽ lại hỏi câu hỏi của gô ganh, sẽ lại đặt vẫn đề điểm xuất phát, khởi nguồn (inception) và có lẽ xâu xa hơn là "Cội rễ" của chúng ta. Một câu hỏi chưa bao giờ cũ.
P/S: Định sẽ viết một bài về tác phẩm "Cội rễ" (Tác giả: ELICX HÊILI (ALEX HALEY), dịch DƯƠNG TƯỜNG) nhưng lại chưa đọc xong. he he, 2 năm rồi mới đọc được 2 chương.