Thứ Ba, 30 tháng 11, 2010

__EpisodeV: Đầu trâu mặt ngựa




- Trâu biến dị: Trước thềm đại hội
- Tiền bay phất phới
- hà hà ...
Đây tuy là bài thứ 5 được úp sau cùng nhưng ý tưởng lại có trước bài 6- cò và trâu. Có thể coi đây là tranh đầu tiên trong loạt mới về trâu và "những người bạn" hê hê, New Buffalo, part ZERO. màu mè, diêm dúa hơn,...

Thứ Hai, 15 tháng 11, 2010

EpisodeVI: Cò và trâu



-------------------------------------------
P/S: - Đục nước béo cò
- Quái vật ngành giáo dục
- Quái thai trường học

Chủ Nhật, 14 tháng 11, 2010

Bút bi và bút chì

    Có nhiều cách để giải một bài toán, có nhiều con đường để tới đích, câu chuyện vui sau có nhiều ý nghĩa nhưng tôi chỉ đề cập đến khía cạnh trên. Chuyện kể rằng, trong thời kỳ chạy chiến tranh lạnh, Mỹ và Liên Xô hăng tiết vịt chạy đua vũ trang. Liên Xô thành công trong việc phóng tàu vũ trụ vào không gian, không lâu sau đó Mỹ đưa được người lên Mặt trăng, chú đó là Neil Armstrong ("Tay khoẻ" hi hi). Khi về đến trái đất, không vào bữa liên hoan mừng công, "Tay khoẻ" xông ngay vào văn phòng GIám đốc NaSA hậm hực: "lên đó rồi, muốn viết mấy dòng cảm xúc mà *éo có cái bút bi nào, mày làm cho tao cái". Không phải NaSa không tính đến vấn đề này, mà bởi vì họ chưa chế tạo xong, tại sao thế: bởi lẽ ngoài không gian, trong điều kiện không trọng lực, mực không chảy, do đó bút viết không ra mực. Để giải quyết vấn đề này, NaSA, MIT, R&S của Harvert, Lockheet martin... tập trung nhân lực cùng với nhiều tỉ $$, cuối cùng sau nhiều tháng nghiên cứu mới làm ra được 01 cái bút bi, viết được trong không gian.
    Chuyến du hành đến mặt trăng năm đó, lần đầu tiên, "Tom hank" hãnh diện cài cây bút Tỉ đô bước vào Apollo 13, phóng vào không gian. Như ta biết chuyến đi trục trặc, trong những ngày dài, căng thẳng đó, Tom cần viết nhật ký và ghi chép nhiều chỉ dẫn khác từ Trạm điều khiển mặt đất, lúc sờ đến bút mới thấy hết mực từ đời tám hoánh nào, (thì ra trong lúc vui vẻ với thành tựu, mấy ông khoa học gia quên không bơm mực mới vào). "Oh shit, damm it, son of the bitch, *uck NaSA..." Muôn vàn lời tục tĩu được văng ra để xả Streeesssss.., NaSa cuống cuồng lên, không biết phải làm sao, cuối cùng muối mặt đánh điện hỏi Liên Xô giúp đỡ với cái giá phải trả là rất nhiều bí mật công nghệ khác. Liên Xô, trả lời :"Bảo thằng đó sang trạm Hoà Bình xin Go-rơ-bat-co cái bút chì, nhớ xin luôn cái gọt".
------------
    P/S: Tôi kể lại câu chuyện xưa xửa xừa xưa này là vì nhiều lúc tôi thấy , nền giáo dục nước ta (nước ta- vốn tự hào có nhiều người thông minh giỏi giang) định hướng phát triển theo mô hình của Liên Xô nhưng rất nhiều việc lại làm theo cách nhà giàu - Mỹ.
    Sau một thời gian gián đoạn, loại tranh về trâu sẽ được túc tiệp, tuy nhiên phần 5, đầu trâu mặt ngựa sẽ được up sau, nhường chỗ cho phần 6 : cò và trâu

Thứ Năm, 11 tháng 11, 2010

__Phi thành vật nhiễu


    Phi thành vật nhiễu (if you are the one) nghĩa là "Không chân thành đừng làm phiền". Là một tác phẩm điện ảnh ăn khách của Phùng Tiểu Cương. Nói điều này là bởi tôi bị nhiễu bởi các bài báo viết về các phim bom tấn của Tàu, người ta hay đưa các con số như thu (chi phí) được mấy trăm triệu tệ (NDT) sau một số ngày, người ta không quy ra USD và do đó cũng không dễ nhớ là bao nhiêu. Tuy nhiên điều đó cũng chẳng quan trọng, bởi tôi và một người bạn đã rất chân thành khi xem phim này trước màn chiếu HD. Thật cảm ơn bạn đó.
    Hình ảnh của phim rất đẹp, màu sắc tươi tắn, nổi bật là một màu vàng tươi của hoa hướng dương bên cạnh màu xanh ngát của các thảm cây, rừng cây. Mỗi khung hình là một bức tranh hoàn chỉnh, bố cục đẹp và rất giàu chất thơ. Một vẻ đẹp nhiếp ảnh thực sự. Đó là một trong 2 điều rất nổi bật của phim, điều còn lại là thoại. Lời thoại nhiều, nhưng rất thành thật và nếu ta bỏ qua một vài câu nói thì sẽ rất đáng tiếc. Cát ưu, Thư kỳ và các nhân vật phụ đều đối thoại khá tốt, biểu cảm trên mặt và nội dung lời nói hoà hợp nhau (cảm ơn bạn dịch phụ đề cho phim). Và diễn xuất tựu trung lại là chỉ thoại làm sao cho tốt, cho hay. Bối cảnh câu chuyện, tính cách nhân vật và cảm xúc nó mang lại 80% từ các cuộc nói chuyện. Để từ đó phim làm ta rất vui và bất ngờ. Tính trung thực và chân thành của các nhân vật được bộc lộ qua lời nói, cách họ nói, giọng nói của họ. Nói thẳng những suy nghĩ của mình, không dấu diếm và diễn đạt rất lịch sự những ý tế nhị nhưng cần thiết cho cuộc sống. Nhiều khi người ta rất quan tâm đến các vấn đề nhạy cảm, các chuyện khó nói lên hay lảng tránh, không nói đến nó, và như vậy trước hết là đã không chân thành với bản thân mình. Cái hay và thú vị của phim cũng là ở đây, sự khéo léo và tài tình của e kíp làm phim cũng ở đây.
    Từ những cuộc nói chuyện "tầm phào" như vậy, 1 mảng đời sống của người dân Trung quốc hiện tại hiện ra với rất nhiều màu sắc, vui có buồn có, tốt có, xấu dở hơi có... Cá tính của các nhân vật cũng dần định hình. Tiết tấu khoan thai chậm rãi làm tăng thêm sự lãng mạn cho câu chuyện. Những con người tưởng rất khô khan đó dần dần được trút bỏ lớp vỏ lạnh lùng xa cách, trở lại với bản chất yêu sống và yêu đời như con người vốn có. Đến lúc này, sự hài hước đã bớt dần đi và chỉ còn đọng lại những dư vị ấm áp của một tình yêu chân thành. Và nỗ lực gây cười vào những lúc cuối của Phùng Tiểu Cương cũng không còn quan trọng nữa. Nó nhí nhố như gương mặt của Phùng :)

Thứ Ba, 9 tháng 11, 2010

--- Vật chứng phạm tội

    Có 2 chú quản lý thị trường vào một quán ven đường uống nước. Gần đây làm ăn thất bát, dân tình nhạy cảm, nhìn thấy các chú như nhìn thấy hủi, tránh xa, cổng đóng then cài, làm thu nhập của các chú phần nào giảm bớt. Đang uống 2 bát chè xanh, nhìn thầy góc nhà có bộ đồ nấu rượu, và hơi rượu thì thơm nức khắp nhà. Thính ăn, 2 cán bộ nghiêm mặt đứng dậy, rút giấy tờ lăm lăm phạt bà cụ về tội nấu rượu lậu. Bà cụ cũng không phải tay vừa cãi, "căn cứ vào đâu mà mấy chú bảo già nấu rượu lậu". Như chỉ chờ vậy, các chú đồng chỉ tay vào bộ đồ nấu rượu góc nhà.
- Chứ không nấu rượu sao trong nhà lại có đồ nấu rượu kia ? kia?
không nói không rằng, bà cụ ra giữa đường vén váy lu loa.
"Bớ bà con, bớ bà con ơi, người ta hiếp dâm tôi, cán bộ hiếp dâm tôi". 2 chú cán bộ vừa bực vừa hoảng, người bị miệng người hua hua tay ra chiều phân giải.
- Cớ làm sao cụ vu oan chúng tôi vậy ? 2 chú nhẹ giọng, đau khổ hỏi.
Cụ bà 70 tuổi, nhìn mặt 2 chú, khinh khỉnh dấm dẳng.
- Chớ không định hiếp dâm bà già này thì sao các chú lại đeo tang vật đầy quần thế kia ???
------------------
P/S: Kể lại theo trí nhớ. Tôi không nhớ đã đọc ở đâu đó.

Thứ Hai, 1 tháng 11, 2010

Hiểu và Cảm với MEMENTO của C-N


    Tôi có một quan niệm như thế này, đứng trước một sự vật, hiện tượng (nghe to tát triết học quá !!! ) người ta sẽ gặp 2 vấn đề là hiểu và cảm, hiểu sự vật hiện tượng đó và cảm xúc của người đó khi chứng kiến sự vật hiện tượng đó (cảm xúc có thể đến ngay lập tức, đến dần hoặc đến sau hoặc cùng với quá trình hiểu). Với các tác phẩm nghệ thuật nói chung và nghệ thuật tạo hình nói riêng và cụ thể nữa là với điện ảnh, theo tôi cũng không khác nhiều, thậm chí các ví dụ về 2 mệnh đề hiểu và cảm còn rất thú vị và sống động.
    Khi xem CHÚA TỂ NHỮNG CHIẾC NHẪN cảm xúc ùa đến tràn ngập, dồn dập như đứng trước một bãi biển lộng gió, như đang đứng giữa thảo nguyên bát ngát mà hít thở khí trời, nghe gió mát luồn qua mang tai. Phim này quá mãn nhãn, cốt truyện mạch lạc rõ ràng việc hiểu trở lên rất thuận lợi và nó chỉ là yếu tố phụ (nhưng rất quan trọng), yếu tố thêm vào trong cái cảm nhận đã trở lên quá choáng ngợp. Thành công này quả thực rất hiểm khi xảy ra, người đạo diễn giỏi đã rất may mắn khi có được một kịch bản xuất sắc và đã làm được một tác phẩm hoàn hảo, thành công này có thể đếm trên đầu ngón tay, và nó lặp lại ở AVATAR đình đám. Trước nữa có thể kể đến Titanic, với riêng tôi, gần đây có 2012 cũng tạo ra cảm giác như vậy. Và việc đoán trước cốt truyện với những phim này cũng không quá khó và cũng không quá quan trọng.
    Còn phần lớn các tác phẩm khác, chúng ta thưởng thức nó, nghĩa là vừa xem vừa hiểu, vừa xúc động. Ta có thể đoán biết nội dung hoặc không, xem đến đâu biết đến đó.
V for Vendetta, WATCHMAN, các phim siêu anh hùng, ĐÔNG TÀ TÂY ĐỘC, và đặc biệt các phim tình cảm hài Mỹ, đem lại rất nhiều dư vị ấm áp khi phim hết, một số phim đem lại sự giai toả - phim hành động, sự giải thoát - phim kinh dị nói chung (gồm ma, rùng rợn, quái vật...), xem các phim này chúng ta sẽ thấy được rất nhiều điểm chung, thấy nhiều điều có thể áp dụng vào bản thân, vào cuộc sống, sẽ có rất nhiều người muốn làm người hùng, làm kiếm khách, làm bác sĩ, làm nhà báo, làm người lãng du, có người nói ra với người khác nhưng cũng có rất nhiều người giữ giấc mơ ấy cho riêng mình và bảo những người còn lại là mơ mộng linh tinh. hi hi.
    MEMENTO, với giới hâm mộ phim ảnh, có thể nói, không ai không biết phím này, dù xem hay không xem, cũng phải nghe loáng thoáng ở đâu đó. Và cái phong thanh tiếng tăm đó làm tôi quyết định xem nó, cái thằng tôi có quá nhiều thứ cần xem và cần đọc, trong khi thời gian dành cho giải trí rất có hạn. MEMENTO của C-N, của Cristopher Nolan. Người hùng trong 2 loạt BATMAN, và trong INCEPTION, một sự khởi nguồn bắt đầu từ MEMENTO. MEMENTO được kể theo lối nghịch đảo, những sự kiện cuối cùng của câu chuyện được lôi lên đầu phim, chưa kể đến là nếu liên tục thì cũng không có gì là khó hiểu, đằng này N-L lại tiếp tục gây sự khó hiểu bằng cách tiếp tục cắt tiếp câu chuyện ngược này thành nhiều video clip nhỏ và nối chúng lại với nhau (vẫn may mà đạo diễn chưa xáo trộn các clip đó ..he.. he, lên chúng ta vẫn có thể hiểu được khi hết phim). Phim kể về sự hồi tưởng của một người mất trí tạm thời-Leonard Shelby, cứ sau 10 phút trí nhớ anh ta lại bị refresh như lúc đầu, phần không bị xoá, phần cố định nhớ được là toàn bộ trước khi anh bị đánh trở về trước. Do vậy với người bình thường thì nhìn dưới góc độ của một người mất trí như trên là vô cùng vất vả. Điều này diễn ra trong suốt buổi chiếu, người xem phải đánh vật với các sự kiện để chắp nối chúng, để lý giải chúng. Đa số đều thất bại. Nói như vậy thì đâu còn tính nghệ thuật của phim này nữa. Sự HIỂU là một vấn đề của phim, không phải, nó là bài toán của khán giả khi xem phim, ngay cả khi xem xong ha ha. Sự hiểu tiếp tục bị "đánh đố" khi trong phim có kẻ xấu lợi dụng sự mất trí của Leonard Shelby, để làm thay đổi câu chuyện, và làm cho trong một số trường hợp một clip (phần trí nhớ ghi lại của Leonard Shelby) được lặp đi lặp lại nhiều lần với một số thay đổi quan trọng trong mỗi lần lặp. Sự Hiểu lại được thử thách vì một số nhận định của ta sẽ phải xem xét lại. Tôi phải nói lại rằng, sự HIỂU ở phim này là một vấn đề lớn, thế còn sự cảm thì sao? phải chăng không có sự cảm ở đây, nếu vậy thì nó sẽ không là một tác phẩm nghệ thuật nữa, mà chỉ đơn giản là một phim tài liệu mô tả MỘT HÀM ĐỆ QUI để tính một phép n! (n giai thừa).???
    Sự cảm ở MEMENTO âm thầm nhưng không kém khốc liệt. Rồi ta sẽ nhận ra sự độc ác và giả dối ở tên giết người, kẻ giết vợ của Leonard Shelby, diễn xuất của anh này phải nói rất tài, sự đểu ngầm rất khó phát hiện, ta chỉ cảm thấy cái nhìn đó, cái cười đó nó gờn gợn (phim đặc biệt hay nếu nó được lồng tiếng). Sự bất lực trong quá trình tìm ký ức của Lenny sẽ làm ta rất bi quan và thương cảm, ta sẽ phải làm gì trong ngục tù đó. Và khi viết những dòng này tôi nghĩ mình đã được giải thoát khi biết được anh đã giết được kẻ thù của mình, kẻ đã làm anh mất trí và gây ra bi kịch của anh trước khi mất trí, dù rằng khi giết được kẻ thủ ác thì gương mặt lãnh đạm của anh, nó làm tôi nghĩ: Leonard Shelby không thể được giải thoát vì trí não anh sẽ được "làm tươi" sau đó 10 phút, anh sẽ lại phải sống với một đống bức ảnh, ký hiệu, hình xăm, sự thù oán, cái này là một trong những ý nghĩa vô cùng đáng sợ. Một vòng lặp đáng sợ của hàm đệ quy khi nó đi vào vô tận. Ôi , me- men - tô.