Bà tôi đưa tôi ra đầu làng một mình bà đội cả trời nắng to
Này là gió cuốn mây trôi đưa tôi về làng
Này là bóng nắng liêu xiêu theo tôi đường làng
Làng tôi quanh co quanh co quanh co quanh co
Bà tôi đưa tôi ra đầu làng một mình bà đội cả trời nắng to
Này là gió cuốn mây trôi đưa tôi về làng
Này là bóng nắng liêu xiêu theo tôi đường làng
Làng tôi quanh co quanh co quanh co có sợi rơm khô
Nhớ làng tôi từng dòng mương xanh bay bay bay bay
Nhớ bà tôi một trăm năm rồi ngọn cỏ hóa mây trời
Cười cười một chuỗi trời thử bụng ta
Có mùa thóc lép lợp trên mái nhà
Có mùa hoa cà tự nhiên tím tái
Bà ví lông gà vàng như vườn cải
Ông ví mặt trời như lời mối lái
Ai ví tình yêu như trò nghịch dại
Bà lên Kẻ chợ có buồn được đâu
Ra về lúc lắc héo mòn một xâu
Ra về lúc lắc héo mòn một xâu
Chiều nay tôi đưa bà ra đầu làng, đầu làng mình chợt nổi trận gió to
Chiều nay tôi đưa bà ra đầu làng, đầu làng mình chợt nổi trận gió to
Chiều nay tôi đưa bà ra đầu làng, đầu làng mình chợt nổi trận gió to
Chiều nay tôi đưa bà ra đầu làng, đầu làng mình chợt nổi trận gió to
Thuyền cổ Bắc Ninh: Một ánh nhìn xa xăm
1 ngày trước
Nhận xét này đã bị quản trị viên blog xóa.
Trả lờiXóaSữa lỗi đánh máy:
XóaBài hát xao xuyến lòng người. Ngọc KHuê hát đầy cảm xúc, hát hay hơn tác giả hát. Tôi không nhầm thì bài hát cháu tả về người Bà thân yêu, đón cháu khi cháu về làng, đến mùa họp chợ đem rau quả vườn nhà ra chợ bán. Nhưng không bán được (Bà ra Kẻ Chợ, có buôn được đâu) nên mang về lại nhà "lúc lắc héo mòn 1 xâu"
Và Hôm "Tôi đưa Bà ra đầu làng" là lúc Bà cởi hạc về trời,Trời đất cũng buồn lây với tôi, nên "Trời đã nổi trận gió to" như tiếng khóc nức nở của lòng tôi!
Cảm ơn bạn :)
Trả lờiXóa