Thứ Tư, 2 tháng 6, 2010

Có nhiều cách ngu- nhưng chúng ta hiệu quả nhất

    Chiều hôm vừa rồi đang đá bóng, mây đen kéo về đen kịt một góc trời. Giông gió nổi lên, cát bụt từ mặt đường, từ các công trường xây dựng cuốn lên như bão cát sa mạc. Người tôi dính đầy cát. Vội mặc áo vào rồi phóng vội về nhà. Được nửa đường trời mưa, mát quá, lâu lắm rồi không tắm mưa, tắm cái rồi về nhà tắm lại bằng nước máy cho khỏi ốm, nghĩ là làm. Xe máy cứ từ từ mà chạy theo sau bà con vội vàng chạy tránh mưa tìm chỗ trú. Cứ như vậy đến ngã tư, sắp về đến nhà rồi, bụng bảo dạ. Ngã tư dưới gầm cầu vượt là chỗ trú mưa lý tưởng cho những cơn mưa bất chợt. Xe Bus, taxi, xe tải..... không thể nào qua nổi khi xe máy cứ đứng ì ra giữa đường, thế là 4 phương, tám hướng dồn ứ lại và tất cả cùng tắm mưa, người và xe cộ các cái. Hi hi, chắc không ít người có ý định tắm mưa như tôi. Được khoảng 15 phút, chợt rùng mình, tắm mát quá hóa lạnh, ốm rồi. Mình ngu thật, ngay từ đầu trú mưa thì đâu đến nỗi.
    Ở một góc khác, một hộ mặt phố sửa nhà, chơi nguyên cả đống cát tổ bố ngay bên cạnh miệng cống thoát nước, chiều đến, một cơn mưa xối xả, cát tràn xuống, bịt hết miệng cống, vậy là cả khu phố chìm trong biển nước. Bà con bận rộn be bờ tránh rác trong chổng mông tát nước trong biển nước thải, nước mưa mênh mông đó, mỗi lần ngẩng lên lại dòng chữ "nước là sự sống" trên tường của trạm bơm nước sinh hoạt hiện ra xanh thắm.
    Ở một chiều khác, mấy hôm rồi, gần đến mùa thi, năm nay thi tốt nghiệp, có 2 môn xã hội là sử và địa, cha mẹ khuyên con lên mang tài liệu vào, nhà trường thì tổ chức thu tiền để làm phao cho sinh viên (chuyện có thật 100%). Cũng theo chiều đó, thấy trên báo dạo này nhiều vụ án kinh hoàng và mất nhân tính quá, chợt nhớ quá khứ hào hùng của cha ông trong chống giặc ngoại xâm cách đây chỉ mấy mươi năm mà giờ phai nhạt nhanh quá, mấy chú lãnh đạo hèn nhát bợ đít ngoại bang để mưu cầu một lợi ích cục bộ nhỏ nhoi, bỏ mặc lịch sử hào hùng và tự hào dân tộc. Đây có lẽ là sự vô nhân tính nhất, lại nhớ câu nói của nhà sư buồn trong kiệt tác "Lã Sinh Môn", "ghê sợ hơn cả dịch bệnh lũ lụt, hỏa hoạn, động đất, chiến tranh là sự mất nhân tính ở con người, khi người ta không còn tin vào nhau nữa".

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét