Thứ Hai, 21 tháng 6, 2010

Nhạc vàng và bóng đá


    Mấy ngày gần đây, cứ mở bất kỳ trang báo chính luận nào cũng thấy kêu ca về chính sách của đảng và nhà nước, mà kêu mạnh nhất là bác Trực ngôn của Tuần việt nam, đọc mà rầu hết cả người, nào là đường sắt cao tốc, nạn nọ nạn kia, yếu kém về quản lý của chính phủ, rồi thì lo cho tương lai của đất nước, của dân tộc. Không biết bọn ngu xuẩn còn cai trị đất nước đến bao giờ!. Trên báo giấy thì đầy rẫy tội phạm: cắt đầu người, buôn người, .v..v... Đọc mấy thông tin này nhiều quá, sự bi quan sẽ lan rộng và làm chán nản con người ta, chắc tôi trong tình trạng này, chán chả muốn viết gì nữa, nghỉ cho khỏe. May mắn thay, đời còn nhiều cái vui và rất đáng sống, cái này thì tôi rất biết, tuy nhiên vài lúc bị quên do những nguyên nhân khác nhau, ở trên là một trong những nguyên nhân đó. Cái vui nhất đến trong dịp này chính là wolrd cup 2010, một ngày hội lớn để giải xì trét cho toàn thế giới. Nếu không có bóng đá thì con người sẽ buồn biết mấy. Chiến tranh, khủng bố, các âm mưu, thảm họa và sự buồn chán sẽ nhấn chìm nhân loại mất thôi. Bóng đá đỉnh cao là một môi trường công bằng và sôi động nhất trong thời đại hiện này, ở đó sự cống hiến hết mình vì chiến thắng, vì màu áo thật đẹp và trong sáng. Sự tươi mát và trong lành của nó làm dịu đi cái nóng của mùa hè và cái nóng của con người. Hôm qua quả là một ngày vui trong những ngày vui, tuyển Tây Ban Nha và Bồ Đào Nha đã tìm thấy chiến thắng, cơn mưa gôn của Bồ Đào Nhà vào lưới của Triều Tiên làm mọi người nức lòng, tiếp theo một đêm thức trắng với Tây Ban Nha được đền bù với ít nhiều tiếc nuối. Sáng tỉnh dậy thật khoan khoái và nhẹ nhõm. Chợt phía xa ở khu nhà đối diện, tiếng nhạc vàng xưa cũ vọng đến. Hình như là Chế Linh, không Trường Vũ thì đúng hơn. Cái dòng âm thanh quá đỗi dịu dàng và buồn thảm đó đến thật nuột. Tôi chỉ cảm thấy buồn một chút xíu thôi. Không như những lần khác khi nghe một mình những bản nhạc này, cái buồn da diết đó ám vào tôi, làm tôi có tâm trạng thương cảm một ai đó, những ai đó không rõ ràng, không quen mặt. Nhạc vàng, nhạc sến hay chèo sẽ không bao giờ mất đi, vì nó là tiếng lòng của người lao động, những con người cùng khổ, nó sẽ không bao giờ chết dù nhạc đỏ có chói lọi đến đâu. Và nước ta, dân ta thì còn khổ dài dài. Bóng đá làm cho ta thấy vui lên để phần nào quên đi những nỗi buồn, lo lăng đó, thì nhạc vàng làm lòng ta dịu lại trước những khổ đau, buồn thảm, là dòng nước êm dịu pha loãng tâm trạng u tối đó ra, giúp ta tồn tại trong dòng chìm nổi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét