Thứ Bảy, 26 tháng 6, 2010
MJ: Gió mát giữa ngày hè
    Vừa qua ngày mất của Michel Jackson, qua các trang mạng thấy người yêu mến anh thật nhiều, đủ cả già trẻ gái trai. Biết anh từ rất sớm, từ hồi còn bé, khi đó tôi mới học lấp 5-6 gì đó. Hồi đó ông chú út của tôi, sau khi tị nạn Hồng Kông trở về kể về anh với vẻ tôn thờ thần thánh, mặc dù chú tôi không nói gì về nhạc của anh, về những bài hát của anh, đơn giản chỉ thuật lại tuổi thơ của anh, cách người ta hâm mộ anh trên truyền hình Hồng Kông. Từ đó tôi để ý và bài hít khi đó:"Black or white" được tôi rất thích xem vì hình ảnh đẹp và sống động, ngoài ra còn có sao nhí của "ở nhà một mình", không gì hơn. Tất cả chỉ thay đổi khi tôi bắt đầu vào đại học, năm 1996, 2 năm tôi ở tầng thượng ngôi nhà em họ tôi ở Hà Nội. Thật kỳ là là hồi đó, dưới cái nóng kinh khủng của mùa hè Hà Nội tôi vẫn có thể nghiền ngẫm MJ và ngủ ngon lành, sau đó thi đại học cũng ngon lành luôn. Bên cạnh việc học ôn thi, là những giờ rong ruổi trên khắp phố phường Hà Nội và tìm ra Thành Dũng, 49 Quang Trung, một hàng sang băng cassette nổi tiếng khi đó, và thế là Bad, thrilller, Dangerous, History... ngấm vào tôi lúc nào không hay. Ấn tượng nhất khi đó tôi còn nhớ là Jam, give it to me, Dangerous, in the closit...ngấm vào lúc nào không hay, sau này khi History ra đời những tabloid junkie, money, they don't care about us mới thực sự làm điếc cái hai tai tôi và bắt đầu gây phiền toái cho mọi người vì tôi tưởng ai cũng thích anh. Rồi khi tậu được video HIstory thì smooth sciminal làm tôi chở nên... "dậm dật", tức là cứ thỉnh thoảng chân tay nó cứ cà giựt cà giựt và bắt đầu tập điệu moonwalk, bây giờ tôi mới biết tên nó là như vậy, bước về đằng trước mà người lại giật lùi. Không khó để học điệu này, khó nhất là màn break robot dance của anh, ngoáy ngó tay chân, giật giật như người động kinh, ấy là thím tôi bảo thế, cực kì khó nhớ trọn bài. Album sau đó " the blood on the dance floor" không để lại nhiều ấn tượng, trừ bài cùng tên và the morphine, nghe rất nhức nhối, còn lại phần lớn là remix lại những bài cũ. Lúc này tôi mới nghe được câu khen MJ đầu tiên từ một thằng bạn cùng lớp, nó thích bài "you are not alone", một bài mà khi đến là tua qua, vì quá sến.
    Âm hưởng mạnh mẽ, có phần bức bối, chát chúa nhưng cũng rất dịu dàng đó theo tôi suốt 5 năm học. Cứ mỗi lần muốn hứng khởi hay muốn thoát ra một tâm trạng khó chịu nào đó thì lựa chọn đầu tiên chính là Michael, cứ lắp tai nghe vào, với tabloid junkie và they don't care... là sự lạc quan sẽ lại đến. Những âm thanh đó theo tôi mãi nhiều năm sau này, và nó chỉ chịu chia sẻ và yếu thế dần so với kẻ đến sau là nhạc không lời và nhạc vàng. Đó là vào những năm cuối của quá trình học, lúc này tôi mới bắt đầu biết đến một thế lực khủng bố khác (very "Dangerous") với một vẻ bên ngoài vô cùng mỹ miều, là phần còn lại của thế giới và trò chơi của họ, tình yêu .
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét