Chủ Nhật, 18 tháng 10, 2009

...Chuột trong không khí ! RAT IN THE AIR


    Sáng thứ 2 vội vã đi làm, qua nhà văn hóa Việt Tiệp, trời mát nắng đẹp, bất chợt lù lù một bãi trước đầu xe, đánh tay lái lạng tránh tí đâm vào xe ngược chiều, hú hồn hú vía. Một con mèo chết, tấm lông đen trắng hòa lẫn với nội tạng bị xe chẹt nát, lẫn lộn thành một đống trông thật hãi hùng. Tái mặt vì kinh tởm, cảm giác buồn nôn dâng lên nghèn nghẹn. Khó có khả năng mèo bị chẹt chết trong đêm tối, mèo thường rất nhanh nhẹn và không dễ để bị xe chẹt, khả năng lớn nhất chỉ có thể là nó đã chết và bị chủ quảng ra đường như một đồ vật hỏng hoặc như một con chuột. Vâng là chuột chết, con vật thường thấy nhất trên đường phố Việt Nam (không biết có quá lời không nhưng ở Hải PHòng và HÀ NỘI thì không sai một tẹo nào).
Nghĩ mà xem, một con chuột chết, chuột cống to, bụng phình trắng đục nằm chềnh ềnh giữa đường, một vài tiếng sau nó là một đống đỏ đỏ trắng trắng, như thịt xay, lông , đuôi, lòng mề ... lẫn lộn. Trưa đi làm về “món” thịt băm đó đã rất nhuyễn, như pa tê và đã vơi đi một nửa, chắc bánh xe cộ đã mang đi nửa kia. Chiều qua chỗ đó, ngay cả một vết sẫm màu trên mặt đường cũng không còn. Hôm gặp một con, có hôm cao điểm gặp 3 con trên một tuyến đường. Tất cả đều một số phận như nhau, nghiền nát thành bột, bị dính vào các loại lốp xe, và cuối cùng phát tán trong bầu không khí đô thị. Như ta biết lông và tóc rất khó phân hủy, ai đi sang cát nhiều chắc biết rõ điều này, da thịt móng tay và các bộ phận khác có thể bị phân hủy nhưng tóc thì không. “Tổng khối lượng các chất tham gia phản ứng không tự tham gia và mất đi, nó chỉ chuyển hóa từ dạng này sang dạng khác” Các nhà khoa học nói vậy ==>(suy ra) dĩ nhiên, tất nhiên, không thể khác, chắc chắc là... he he: bầu không khí dành cho thị dân thở và sống ngoài ôxi, ni tơ, các bô níc... sẽ có rất nhiều bột thịt chuột, bột lông chuột, bột xương chuột ... và bột các chó, các mèo, chim cảnh, cá cảnh, lung tung sinh vật cảnh do chính chủ của chúng không táng, à quên Street táng (phố táng hoặc không táng).
    Ngẫm lại, chắc là dân ta có truyền thống nhân nghĩa, vật chết rồi còn lưu luyến, lên sau khi chúng ngỏm tỏi, vứt ra đường để nghiền thành bột cho các phương tiện giao thông cùng các chị lao công khuấy chúng lên rồi tất cả cùng hít vào, thở ra, hít vào, thở ra, rồi lại hít vào rồi lại thở ra, rồi lại hít ... để cùng sống chung và tưởng nhớ các con vật yêu dấu, tất nhiên trừ họ hàng nhà chuột.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét