Thứ Tư, 18 tháng 11, 2009

HHPT-Bài 3: Chuyện Vangogh


    Nói đến Van gogh, đa số dân ta có lẽ đều lờ mờ đoán ông là họa sĩ, còn ai hay xem bóng đá thì biết ngay ông là người Hà Lan, bởi cái tên của ông, nó bắt đầu bằng chữ Van, như van der sar, van bas ten, van der vart, van buy ten… Ông không được đào tạo một cách bài bản, ông thích vẽ và các kỹ năng thu được là nhờ xem nhiều tranh từ cửa hàng của người anh trai, Theo, từ các bảo tàng. Tự học là chính, các bức vẽ của ông ra đời tự sự bức bối, từ sự thôi thúc nội tại của bản thân. Tranh của ông gần như không theo một trường phái nào, bạn có thể gặp nhiều đặc điểm của các trường phái khác trong tranh ông, ấn tượng, dã thú... đều có cả và ông đặc biệt thích hội họa Nhật Bản. Bức “Hoa diên vĩ” nổi tiếng là kết quả của "mối tình" này, có lẽ vậy mà nó được người Nhật mua với giá khủng khiếp, nghe đâu tới 70-80 tr USD, và nó trở nên nổi tiếng, riêng tôi nó chỉ là một bức rất bình thường trong sự nghiệp của Vangogh. Nó còn được các tay làm truyền hình thực dụng của nước ta đưa vào một game show ăn khách có anh củ Sâm làm MC.
    Cũng như các thiên tài khác, ông là người cực đoan trong tính cách và quan niệm nghệ thuật của mình. Hồi còn là thầy tu ông đau nỗi đau của các con chiên khổ cực, sống cuộc sống lam lũ cùng họ. Nhà thờ tiểu khu thời đó nghi ngờ lòng tốt của Van gogh và bỏ rơi ông, không có điều kiện cống hiến cho nhà thờ ông dồn hết tâm lực của mình vào tranh vẽ, sự day dứt về số phận con người đau đáu mãi trong tranh ông. Tranh của ông thường có bố cục và hình họa đơn giản, những vệt màu đơn giản mạnh mẽ, khốc liệt nhưng khoáng đạt. Bạn có thể cảm thấy điều này khi xem tranh ông (tất nhiên là xem qua sách báo thôi), những nét bút mạnh mẽ, quyết đoán, trực tiếp từ trong nội tâm ông. Người ta thường nói về màu vàng trong trong tranh Van gogh, nhưng không chỉ có vậy, giai đoạn ông buồn bạn sẽ thấy màu nâu trầm tối, giai đoạn ông bức bối bạn sẽ thấy màu vàng nóng bỏng bức hoa hướng dương, nhưng còn có những màu xanh lam tươi mát khi ông vẽ quán cà phê, hay bức đêm đầy sao, hay các bức phong cảnh về đồng lúa, về những cây cầu... Và khi không có điều kiện để ra ngoài vẽ, ông vẽ tĩnh vật, vẽ bầu trời, vẽ tự họa, vẽ chân dung bác sĩ, vẽ chân dung người bệnh. Vẽ bất cứ thứ gì diễn ra trước mắt ông.
    Sống hết mình, trút hết nội tâm lên từng tấm vẽ, như con yến làm tổ, sức lực tài năng của ông cháy đến tận giờ phút cuối cùng của cuộc đời ông. Cũng có thể như Kurt Cobain, sự bế tắc của bản thân trước thực tại xã hội, sự thất vọng quá lớn về sức mạnh của hội họa và tình bạn với Gô-ganh làm ông không còn tình yêu với cuộc sống, bạn có tin như vậy không? Người ta nói rằng ông đã tự sát.
    P/S: Một số phát hiện gần đây được công bố gây chấn động người yêu hội họa, ông không tự sát mà chết bởi súng của một cậu bé cướp cò, và để bảo vệ cậu bé ông đã không nói gì về điều đó

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét