Thứ Tư, 31 tháng 3, 2010

Chơi vơi- tặng Thầy Hiển


   Chơi vơi, trạng thái này ập đến khi xem lại "Đông tà Tây độc" sau khi xem 500 day of summer, hoàn toàn không dính dáng gì tới "Chơi vơi" của Bùi Thạc Chuyên. Tôi không ngờ 2 phim này lại giống nhau lạ lùng đến vậy, mặc dù thể loại khác nhau, đạo diễn khác nhau, và cách nhau tận mấy chục năm. Tuy nhiên Đông tà ấn tượng hơn,... nghĩa là chơi vơi hơn, u uẩn hơn. Có những phim phải xem lại mới thấy hay, Đông tà, watchmen, bố già... Bạch đà sơn, sa mạc, bầu trời, một màu vàng rực bức bối, thúc dục của Vangogh tràn ngập nhiều trường đoạn của phim, phim tuân theo một mạch tâm lý rất dịu dàng và tinh tế của Âu Dương Phong, Đông tà qua vẻ bề ngoài phong trần, thô bụi đó. Góc quay thấp xen lẫn góc nhìn cao, cận cảnh, xen lẫn hình nền mờ ảo tưởng là phụ mà không phải vậy. Cái tâm sự u hoài thầm kín đó lúc ẩn lúc hiện, lúc hiện như đang nói thì không phải lúc mờ tỏ trên màn hình như nghe người khác nói thì chính là lúc nó lên tiếng, xem một lúc phải dừng lại... vàng chói mắt quá.
    500 day of summer, phim này chỉ có mùa hè và mùa thu, chủ yếu là hè, thu chỉ xuất hiện tí tẹo cuối phim để gợi mở, Đông tà chơi liền một vòng, 4 mùa luôn xem thỏa mãn và đã hơn 500 DOS. Cái đáng nói của 500 là bối cảnh hiện đại, nên dễ đồng cảm hơn, và nó còn có một ý khác, đó là bất cứ một cái gì (sự nghiệp, mối quan hệ, tình yêu...) nếu không đang phát triển thì có nghĩa là nó đang chết đi, không có trạng thái dừng, có lẽ vì vậy nó làm tôi ... chơi vơi.. Một chu kỳ gần 500 ngày so với Đông tà thì dài hơn, tác giả có nhiều thời gian để diễn tả sự biến đổi tâm lý nhân vật hơn, tuy nhiên, cái này lại được thực hiện một cách quá trực tiếp, và cảm giác nhanh có lẽ tư duy phương tây chuộng sự rõ ràng mạch lạ, ngược lại sự biến đổi đó ở Đông tà, tuy thời gian chỉ trong bốn mùa nhưng lại tuần tự, kéo dài, não nề và ám ảnh hơn... Chết tiệt 2 cái phim này.....
   .... Bayer có vẻ sẽ lại không thắng được MU, diễn biến cùng vời sự đơn đọc của Ribery cho tôi linh cảm đó, tôi quay sang kênh HBO, lúc này đang chiếu Bố Già, thật là một may mắn, sự đối lập kinh khủng diễn ra từng đoạn phim, trong không khí linh thiêng và thánh thiện trong buổi lễ rửa tội, Michael corleon lập kế hoạch tàn sát báo thù đẫm máu tứ đại gia thế giới ngầm New York, của tên đầy tớ và thằng em rể phản bội. Sự lạnh lùng đáng sợ của ông trùm trẻ tỏa ra tràn ngập khung cảnh mỗi khi vẻ điềm tĩnh của michael xuất hiện, các nhân vật như từ trong truyện bước ra, thậm chí còn thật hơn, thật hơn rất nhiều.... mải xem 3h33 phút... quay lại VTV3, ô ô , olica bilic chạy như điên, dụi mắt BM thắng 2-1, không tin nổi...

3 nhận xét:

  1. Sự nghiệp, tình yêu... Chơi vơi quá! Bao giờ mới tới mùa thu? Thèm rượu, giá được một bình "Tuý sinh mộng tử", chỉ một ly là quên hết quá khứ...

    Trả lờiXóa
  2. còn mấy ngày cuối tuần, không có "Tuý sinh mộng tử" thì ta dùng tạm sminoff vậy, không thấy huynh đệ nào hồi âm là sao???

    Trả lờiXóa
  3. Cảm giác xem xong 500 DoS gọi là chơi vơi là cực kỳ chính xác anh ạ, rất khó tả. Phim này hay ở cách sắp xếp câu chuyện rất thông minh, mọi thứ chuyển biến mau chóng và nhẹ tênh, nhanh đến nỗi chưa kịp cảm nhận nỗi buồn nó đã trôi qua. Có lúc mới lờ mờ thấy mình có điểm chung nào đó với câu chuyện, nó đã sang chuyện khác. Cảm giác cuối cùng còn lại là sự chấp nhận trong tiếc nuối 1 điều gì đó, có lẽ cái này gọi là chơi vơi :)

    Trả lờiXóa